http://quangtrungdn.ohmylife.net
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

http://quangtrungdn.ohmylife.net


 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
Mirror Kì 4: Tin nhắn cuối cùng Cattop_l Mirror Kì 4: Tin nhắn cuối cùng Cattop_r







Mirror Kì 4: Tin nhắn cuối cùng Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down

Wed Sep 16, 2009 7:27 am
Ngocciee
Ngocciee
Status : Pé Trâu Pé Lỳ
Reputation : 4
Join date : 29/06/2009
Age : 30
Đến từ : Portland, Oregon, USA
Tổng số bài gửi : 108

Mirror Kì 4: Tin nhắn cuối cùng Vide

Bài gửiTiêu đề: Mirror Kì 4: Tin nhắn cuối cùng
http://quangtrungdn.ohmylife.net

Đã hai ngày rồi tôi không tới hiệu sách. Tôi háo hức bước lại…. Và rồi… Mặt tôi tối sầm.

Tôi cầm cuốn sách chạy như bay về phía khu Ngoại văn, nơi có vẻ vắng nhất hiệu sách lúc này. Vừa hồi hộp vừa tò mò, tôi hứng thú mở ngay mẩu giấy nhỏ màu vàng. Đứa trẻ đã tìm thấy món quà lớn nhất trong đống đồ được giấu dưới gốc gây thông Noel. Trò chơi ngày càng thú vị rồi đây, tôi luôn bị cuốn vào những điều kì lạ. Xem nào….Ngắn. Viết kiểu chữ in nên rất khó phân biệt:

“Trả lời mặt sau. Nhường cuốn sách cho tôi đi. “

Tôi nheo mắt. “Nó” đang lảm nhảm cái gì không biết. Bình thường tôi đã không có ý định nhường, giờ như thế này thì càng không có hy vọng nhé. Tôi đặt cuốn sách xuống, cầm mẩu giấy sang quầy văn phòng phẩm. Có một giá các loại bút và vài tờ giấy được để sẵn cho khác hàng thử bút. Tôi với bừa một cây, nguệch ngoạc vài đường ra tờ giấy bên cạnh rồi nắn nót.

“Không bao giờ.”

Cùng một mẫu chữ in, mực đen thật nổi bật trên nền giấy vàng. Và tôi quay lại, gập tờ giấy, kẹp giữa những trang sách, vui vẻ ra về. Dù sao thì mấy tiếng đồng hồ cũng không hoàn toàn vô ích. Được làm thám tử, đọc hết một cuốn sách bói toán (chả biết nó nói đúng không, nhưng theo như đó thì số tôi sau này giàu có) và hơn hết, trò chơi trốn tìm đã chuyển sang một trò mới “ Hộp thư mật”. Khá là trùng hợp, hồi còn nhỏ hai trò này từng quyến rũ tôi vô cùng, và tôi không thể ngờ giờ đây hơn 18 tuổi đầu, tôi lại có dịp được chơi chúng lần nữa, với một luật chơi thay đổi thú vị hơn nhiều.

Buổi tối.

Tôi vừa huýt sáo vừa bật máy tính, treo status “I have a secret, and I won’t tell it to anyone but u”. Cũng không rõ sao tôi lại nghĩ ra cái status ấy, chỉ là đột ngột xuất hiện trong đầu thôi, ai hiểu ra sao thì hiểu. Thật hứng thú, tôi type một bài bình luận dài thật là dài “Truyện tranh là truyện tranh, phim là phim, nhưng một khi phim dựng lại thành truyện tranh thì nó phải tôn trọng các nhân vật…”

typhoon0h : BUZZ !!!

icefox_307 : đệ đây :”>

typhoon0h : Wink)

icefox_307 : ca cười đểu gì ế ? K

typhoon0h : u là ca hả Wink)

icefox_307 : huh ???

typhoon0h : cái stt đó Wink)

icefox_307 : à :”>

icefox_307 : có người ăn dưa bở rồi Laughing

typhoon0h : sao ế L

icefox_307 : u ko phải là ca :-j thế thôi

typhoon0h : [-(

typhoon0h : hôm nay cô phởn quá nhỉ

icefox_307 : :”> chuyện linh tinh ấy mà ca Wink)

typhoon0h : không linh tinh đâu, nhưng không nói thì thôi :-<

Đại ca nói đến đấy rồi tịt luôn, không thấy dòng reply nào khác. Tôi đang phấn chấn nên cũng không bận tâm, quay sang download tập phim mới rồi nghe nhạc. Ngày mai ơi, đến nhanh thật nhanh nào…. Đêm đi qua bình thản, giấc ngủ dịu dàng như cánh hoa đêm chao nghiêng bên thềm….

……..

Tớ thích sân thượng không có mái của cậu” – cậu bạn hàng xóm đã nói với tôi như thế khi chúng tôi tình cờ đụng mặt vào một buổi sáng sớm. Không hiểu ai khích gì với Bống mà con em tôi về nhà kêu ầm lên là trông em mập mạp quá, sáng phải đi bộ thôi cho thon thả Bố mẹ không cho phép nó đi ra ngoài một mình, thế là tôi bị kéo vào. Uh thì đi, cũng có hại gì đâu, mặc dù tôi không có nhu cầu giảm cân gì hết, muốn tăng còn chả được. Thế nên sáng hôm đó tôi mới có mặt ở đây, vào cái thời điểm mà mọi khi tôi vẫn còn đang nướng khét lẹt trên giường. Và gặp tên hàng xóm cùng con chó thấy người quen thì mừng và người lạ thì cũng vẫy đuôi.

* Uh, vườn riêng của tớ mà lại - tôi cười, ngó lên nhìn một con nhện đang miệt mài chăng tơ buổi sáng, sợi tơ ướt đẫm sương đêm.
Mirror Kì 4: Tin nhắn cuối cùng Mylittlegardenbyrunawaywithyou

Tôi và cậu ta đang ngồi trên bục vỉa hè của một con đường kì lạ, trong ngày thì vắng vẻ nhưng sáng sớm thì khá nhiều người tập thể dục qua lại. Khu nhà của người nước ngoài, những tòa biệt thự nhỏ nhỏ trắng sữa với những khu vườn rậm rì cỏ và dây leo nằm ẩn sau một hàng cổng sắt. Đường sạch không một cọng rác do một ngày 3 lần có người quét dọn, thật quá khác lạ so với những con phố mà hở ra một chút là thấy ngay một bịch rác ở vỉa hè. Con em tôi đi đến cuối con đường, rồi quay lại, rồi lại đi, rồi lại quay lại. Nó dắt cả con chó đi theo, không rõ nó kéo Hook hay bị Hook dắt đi nữa.

Hà Nội mùa này bình thường khoảng chừng từ sau 8h sáng , trời oi bức vô cùng và nắng thì rất gay gắt. Nhưng vào sáng sớm thì không khí mát mẻ thoải mái, hơi đất lành lạnh của màn đêm vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Tôi uống một ngụm nước từ cái chai mang theo, nhìn ngôi nhà kiêu hãnh trước mặt, ngôi nhà có một vạt cỏ lớn xanh rì , và nằm chình ình ở đó là một chiếc chuồng chó sơn kẻ tỉ mỉ. Nắng trong vắt như thủy tinh.

* Con chó nhà đó quá may mắn- cậu bạn lẩm bẩm
* Không bằng con Hook đâu mà…
* Chưa chắc. Khu vườn ấy thật là đẹp.
* Uhm, sao mà không đẹp khi một tuần có mấy lần có thợ đến cắt sửa. Tới thích vườn của tớ hơn. Cũng như công viên không bao giờ đẹp được bằng một khu rừng hoang.
* Cậu thật kì lạ- mắt vẫn hướng về phía ngôi nhà, cậu ta đáp gọn lỏn- luôn hài lòng với những gì mình đã có.
* Tại sao lại không hài lòng ? Chúng đều là của tớ và do tớ tạo ra, chúng khiến tớ vui, đâu cần người khác nghĩ gì, nó làm tớ thấy thoải mái là được rồi. Giả sử có cho tớ cái vườn kia, nghĩ đến việc suốt ngày tỉa tót cho nó để những người qua đường-như chúng ta này, nhìn ngắm và khen đẹp là đã thấy ớn. Chẳng thà nó cứ ở trên nóc nhà, rậm rạp leo ngang leo dọc và là thế giới riêng của chủ nó, thế là được rồi.
* Uhhh hu …
* Cũng như con Hook, nó không có một cái chuồng to đẹp thế kia, nhưng chủ của nó yêu nó hết biết, sáng sớm cũng dậy cho nó đi dạo, tối cho nó lên sân thượng hóng gió. Con chó kia chắc gì đã được bén mảng vào trong nhà. Ahh, mà cũng đúng là tớ kì lạ thật, nói chuyện từ nãy giờ, chưa kể mấy lần trước nữa, mà vẫn không biết mình đang nói chuyện với ai- tôi bắn một tràng như súng liên thanh. Ít khi tôi lại hăng hái nói về một cái gì như thế, với một đứa con trai chả quen biết mấy.
* Tớ tên là Vũ- cậu bạn nói và cười, có lẽ trông tôi giống một con ngố quá chăng- tớ chỉ hỏi thế thôi, cậu không cần quá khích quá đâu.
* À , uhhh, tại tớ không thích mấy bạn hay ca cẩm về bản thân mình, luôn không biết rằng mình may mắn thế nào.
* Cậu thấy mình may mắn lắm đúng không ?
* Tại sao không ? Chỉ riêng việc tồn tại như thế này đã là may mắn rồi. A…. giờ thì tớ đã hiểu….
* Hiểu gì ?- Vũ không còn nhìn ngôi nhà, quay sang nhìn tôi, tay vẫn xoay xoay cái nắp chai nước.
* Tại sao lúc nào gặp cậu cũng thấy mưa- tôi thích thú. Mỗi khi phát hiện ra những điều trùng hợp, tôi không thể ngăn cản bản thân cảm thấy phấn chấn vì điều đó.
* Eh ?
* Cậu tên là Vũ. Vũ là mưa. Lần đầu tớ thấy cậu, cái hôm cậu đánh đàn tưng tưng hát bài chờ mưa gì đó đó ấy, trời mưa to nhá, rồi hôm trước nữa, mưa to ướt hết cả sách của tớ. Haha, con người gắn liền với mưa.
* Hôm nay có mưa đâu.
* 2/3 số lần là đủ rồi, lại mưa bây giờ nữa thì dính đủ- thật sự mà mưa bây giờ thì tôi không biết tránh vào đâu nữa.

Vũ đang định nói gì đó thì con chó Hook chạy sộc đến, đằng sau là con bé Bống, thở hổn hển :

* Em…em….em…không….đi……được…..nữa…..rồi…….- nó nói không ra hơi. Con chó cuống quít chạy vòng quanh, cố bắt lấy cái đuôi của chính mình.
* Nó lại thế nữa- Vũ phá lên cười- khi thích thú với cái gì nó chạy nhanh lắm.
* Nó kéo em đi nhanh không tưởng được, sáng nào cũng đi tập với nó chắc giảm được chục cân mất.
* Thôi cũng hơn 7h rồi, về thôi Bống- tôi nói chêm vào, rồi quay sang Vũ – Chào cậu nhé- rồi lẳng lặng kéo tay nhóc em.
* Ơ, ừ chào.- Vũ ngẩn mặt, tay vẫn níu sợi dây, con Hook cố gắng dựt dựt để chạy ra nhưng đã bị giữ quá chặt….

Con em tôi đi chậm kinh khủng. Không hiểu lúc nãy nó làm gì lao lực quá hay sao mà giờ đi rề rề như thể chân đã dính vào mặt đường. Tôi đi được một đoạn, lại dừng lại chờ nó, cứ như thế cả một đoạn dài.

* Sao chị đi nhanh thế- em tôi làu bàu
* Tại em đi chậm đấy chứ
* Có gì mà vội, em mỏi chân lắm, đi từ từ thôi
* Lần sau tập thì đi vừa vừa thôi, đêm về căng cơ đau cấm kêu- tôi xì mũi , cười khẩy.
* Đi nhiều thế cho anh Vũ nói chuyện với chị còn giề- Bống trề mỏ, câu nói của nó như đập vào đầu tôi đến “ Boong” một cái.
* Liên quan gì ở đây ?
* Hôm trước em đi mua giày tập thể dục, gặp anh ấy, anh ấy hỏi , em bảo là để sáng đi chạy bộ với chị.
* Em kéo chị đi đấy chứ T___T – tôi lừ mắt
* Thì cũng khác gì đâu. Thế là anh ấy bảo thế thì chuyển đưa con Hook đi dạo từ chiều sang sáng cho vui- con em tôi phấn khởi- ôi con chó, hí hí sao lông nó dàiiiiii thế Flirt Flirt
* Lông dài chỉ tổ chải với tắm ốm người chứ làm gì- tôi hét với nó, rồi kệ nó đó tôi đi về nhà trước, bỏ mặc nó la oai oái đằng sau.

…………….

Về đến nhà loanh quanh quét dọn, cho mèo ăn, xếp lại các quyển sách, quanh đi quẩn lại đã 9h sáng. Tôi chợt nhớ ra mình cần phải đến hiệu sách. Mấy hôm nay tôi đã đăng kí một lớp học tiếng Nhật, buổi tối còn thỉnh thoảng dịch tài liệu cho mẹ nữa nên chút xíu nữa là quên. Tôi và “ nó”- hai đứa ngớ ngẩn tham gia vào trò chơi trốn tìm “lai” hòm thư mật, đã trao đổi với nhau tổng cộng là 4 mẩu giấy rưỡi, nghĩa là đã được gần 5 ngày. Quanh đi quẩn lại, “nó” chỉ gắng sức thuyết phục tôi để lại quyển sách mà thôi. “ Cậu mua quyển tiếng Việt đi”- “ Không, tôi thích tiếng Anh”- “Tôi rất cần nó”- “ Tôi cũng cần”-“ Chỉ có một quyển, tôi rất cần”- “ Vì thế nên tôi mới không nhường”- “ Đừng trách nhé”-“ Đừng có chơi bẩn, không được mua nó đâu đấy”.

“ Đã thế thì…”, chẹp, đã thế thì làm sao chứ. Tôi cầm mẩu giấy mới nhất trên tay, có chút băn khoăn. Tiện cho việc theo dõi, “ I, Coriander” giờ đây đã được giấu cố định đằng sau một chồng dầy sách bài tập luyện viết các chữ cái trong bảng chữ tiếng Trung. Khu sách ngoại văn xét cho cùng vẫn là nơi an toàn nhất, ít bị đụng chạm, di chuyển. Những mẩu giấy đều do “nó” giữ, và “nó” cũng là người thay giấy mới. Được rồi, đến nước này thì quyết định thế đi.

“ CỨ THỬ XEM”- tôi bặm môi ấn mạnh cái bút vào tờ giấy, nhanh chóng giấu quyển truyện đi rồi vội vã đến lớp học. Chỉ còn một chương thôi là cuốn sách hết rồi. Sắp hết, tất cả sắp kết thúc, và tôi muốn là người chấm dứt cuối cùng.

…….

Như tôi đã nói từ trước “ Những câu chuyện tưởng chừng như tách biệt, nhưng thực sự chúng luôn tồn tại đồng thời “ , tôi chỉ muốn tách bạch ra cho mọi người đỡ rối thôi, thực sự bây giờ tôi đang là nút thắt của ba câu chuyện, giao điểm của ba đường thẳng, trong một mặt phẳng quá chi là rộng lớn này. Còn một ai thiếu sót trong thời điểm này mà tôi quên chưa kể nhỉ, đương nhiên rồi, đó là đại ca của tôi.

Kể từ cái buổi tối hôm ấy, tôi không thấy ca online gì cả. Bài vẫn thi thoảng thấy post, nhưng thường vào lúc rất muộn, YM cũng “ im thin thít và lặn mất tăm” . Đại ca hay invisible với đa số mọi người, nhưng không bao giờ, không-bao-giờ là tôi hết. Không rõ làm sao nữa, tôi tự trách mình tối hôm đó quá vô tâm, rõ ràng là hôm đó ca không bình thường cho lắm, rõ ràng là hôm đó đã có gì đó xảy ra mà… Đệ xin lỗi, đệ trẻ con quá….

Tối hôm nay, mặc kệ có online hay invisible , tôi vẫn buzz rồi hỏi :

icefox_307 : Mấy hôm nay ca đâu rồi

icefox_307 : có chuyện gì phải không

icefox_307 : sao invi với cả đệ thế >”<

5 phút….

Rồi 10 phút…..

RỒI 15 phút………….

Thật không thể chịu được nữa, điên quá. Mà cũng có thể lão đang out thật, tôi cáu tiết định ấn exit thì, đột ngột, thật đột ngột như cái message chữ đỏ bên cạnh nick xanh hôm ấy, một dòng reply hiện lên lù lù đập vào mắt tôi, nhưng lần này với một sắc thái hoàn toàn trái ngược :

Typhoon0h : Đang bị đá chán không muốn nói L

Tôi ngồi trơ trơ, nhìn vào màn hình mà không tin vào mắt mình. Ôi, đại ca của tôi đấy à, ông anh ngốc nghếch của tôi, vậy mà cũng vỗ ngực ta đây là cold boy ư ? Biết ngay là đang định tán “ tẩu” nào đây mà. Tôi phá lên cười ( lạy Chúa, tôi không cười trên nỗi đau khổ của người khác đâu, chẳng qua là mọi thứ lại hóa theo chiều hướng này) . Tôi type thật nhanh :

icefox_307 : Hôm nay cũng chịu nói rồi đấy hả Wink)

typhoon0h : Ca cô đang chán đấy, đừng có mà nói kiểu đó nhớ

icefox_307 : Úi, đệ xin lỗi, có gì kể đi đệ tư vấn cho

typhoon0h : Không mảnh tình vắt vai mà cũng đòi tư vấn

icefox_307 : Được rồi, thế đệ out, cho ca ngồi đấy mà than trời- tôi tức khí. Khinh mình thế là cùng đấy nhé,dù gì mình cũng là con gái, hừm.

typhoon0h : Oh, thôi xin lỗi cô được chưa, ở lại anh hỏi cô cái này

Có chết thì cái tính tò mò cố hữu trong người tôi cũng không bao giờ hết được. Định out thật cho biết tay, thấy đại ca có ý định hỏi mình thật, tôi không kiềm chế hào hứng trả lời luôn ( xét cho cùng đại ca luôn biết cách đánh vào yếu điểm của tôi, nham hiểm quá)

icefox_307 : được, được, OK, hỏi gì cứ hỏi, đệ tư vấn cho Flirt

typhoon0h : hớn chưa kìa, cô vui lắm hả ?

icefox_307 : chỉ nghĩ xấu cho đệ thôi , đệ tốt mà, hí hí

typhoon0h : tốt, chỉ được tốt cái tò mò. Anh chỉ hỏi 2 câu thôi…

icefox_307 : 2 chứ 10 cũng được – vậy là đại ca mình sắp tiết lộ cho mình cái bí mật lớn nhất đời lão, giá mà mất điện bây giờ chắc tôi cả đêm không ngủ được mất.

typhoon0h : chỉ được thế là giỏi, câu hỏi thứ nhất : con gái có hiếu thắng không ?

Hỏi gì mà kì cục, không kể cho mình nghe cái gì, hỏi toàn cái không liên quan. Tôi có tí cụt hứng, nhưng trót nhận lời rồi nên đành trả lời :

icefox_307 : con gái là sinh vật hiếu thắng nhất trên đời – câu hỏi kiểu như này thì tôi biết thừa rồi, chắc chắn là tôi không bới móc được gì đâu, ôi, đồ đại ca độc ác, huhu- ca hỏi mà không kể gì cho đệ à L

typhoon0h : hứa rồi cấm kêu. Câu thứ 2 : khi hiếu thắng đã đạt đến một mức độ nào đó, có nên để nó tăng cao hơn không ? Như thế tình hình có xấu đi không ?

icefox_307 : Như thế là 3 câu rồi còn gì…

typhoon0h : sao tính toán thế hở

icefox_307 : có, được chưa, cứ đẩy nó lên cao đi và hãy để tẩu chiến thắng.

typhoon0h : được, ca ghi nhận lời khuyên của cô, chờ đấy nhận tin vui nhé :-h

Rồi lão ta out luôn, tôi trơ mắt ra nhìn không biết nói gì hơn nữa. Thô lỗ quá đấy nhé, được, đệ sẽ chờ đến lúc có tẩu rồi đệ mách tẩu cho xem.

Tôi hậm hực vớ bừa một quyển sách chạy lên sân thượng. Mỗi lúc có chuyện cần suy nghĩ, tôi lại trốn lên đó. Lại những cái cây nghiêng theo chiều gió thổi, lại chiếc ghế dựa vào tường dưới ánh đèn. Lật qua lật lại mấy trang sách, tôi khó chịu gập luôn nó vào. Không hiểu sao từ lúc chat với đại ca xong, tôi cứ thấy lạ lạ, không rõ bức bối bởi cái gì. Haizz, biết là người trẻ tuổi thì không nên thở dài, nhưng tôi vẫn ngán ngẩm nằm dài ,úp luôn quyển truyện lên mặt, hai tay dang thật rộng. Chắc lúc ấy xấu tướng phải biết.

Đúng lúc ấy thì lại có tiếng đàn. Aww, hôm nay có mất điện đâu mà đàn với nhị cơ chứ. Tôi bỏ quyển sách sang một bên, ngồi dậy, thu hai chân lên ghế , chống cằm lên đầu gối, nghĩ ngợi. Từ phía sân bên kia có thể dễ dàng nhìn sang bên này, tôi không muốn ai thấy tôi nằm dang tay dang chân như thế. Mong là cậu ta đừng có đánh bài chờ mưa chờ gió gì nữa, và nhanh nhanh đi xuống nhà cho tôi nhờ. Hôm nay tôi định ngồi đây đến sáng luôn, không muốn ngủ nghê gì hết, đừng có mà mưa đêm nay.

Một vài nốt nhạc, rồi cả giai điệu dần dần rõ ràng. Không phải mất thời gian lắm tôi đã nhận ra ngay đấy là “Rule the world” , soundtrack của “Stardust” đây mà. Hôm nay lại chuyển tông sang chờ sao băng cơ đấy.

“You light the skies, up above me
A star, so bright, you blind me, yeah
Don’t close your eyes
Don’t fade away,

don’t fade away…”

Lên và xuống, xuống rồi lại lên, tên này đánh cũng được đấy chứ. Những bực tức khó chịu dính vào những nốt nhạc và bị gió kéo đi, tôi nằm xuống, trên trời lại chi chit những ngôi sao, lấp lánh, lấp lánh…. Người ta vẫn bảo cuộc đời chúng ta giống như là một tấm gương. Một tấm gương tráng bạc lấp lánh, phản chiếu cuộc sống ở bờ bên này của nó-liệu đến lúc nào tôi mới tới được bờ bên kia tấm gương của tôi. Và liệu cũng có khi nào trước kia tôi cũng là một ngôi sao trên bầu trời ấy, một ngày nọ rơi xuống đất để rồi có một chàng trai dùng nến Babylon bay tới dắt tôi đi bởi một sợi dây, giống như Tristan đã tìm thấy ngôi sao kim Yvain trong” Stardust” hay không . Nghĩ ngợi lung tung, tôi ngủ thiếp lúc nào mà chẳng hay, những nốt nhạc vẫn còn váng vất bên tai …..

………………………….

Đã hai ngày rồi tôi không tới hiệu sách.

Không phải tôi không muốn, mà bởi vì con em tôi bị ốm, tôi phải ở nhà chăm cho nó. Vừa mới cười cười nói nói tối hôm trước, sáng ra đã sốt ngay được. Suốt hai ngày được phục vụ thuốc men và nước chanh, cuối cùng con bé cũng khỏi để giải thoát cho tôi. Thấy nó kêu đói đòi ăn cơm, tôi nhẹ nhõm hẳn. Chờ nó ngủ và mẹ cũng đã về, tôi xung phong đi mua mấy đồ lặt vặt rồi tiện thể ghé hiệu sách luôn. Hai ngày qua rồi, không biết có tin nhắn gì mới không.

Tôi háo hức bước lại….

Và rồi…

Mặt tôi tối sầm.

Cái hốc phía sau chồng sách dạy viết chứ tiếng Trung trống rỗng.

Đã có người mua nó

Đã có người mang “ I, Coriander” đi mất rồi.

Ôi, mới có 2 ngày mà đã tráo trở thế hả, hóa ra đấy là cái “ Đã thế thì…” của “ nó” đấy chắc. Máu nóng bắt đầu lại dồn lên, tôi bắt đầu thấy hối tiếc khi lần trước không mua luôn quyển truyện đi cho rảnh, để đến giờ bị nẫng tay trên thế này đây.

Và mẩu giấy vàng quen thuộc ấy bắt lấy ánh mắt tôi, tin nhắn mới…

“Wanna take it back? 3h chiều thứ 7 ở đây >Smile

Lần đầu tiên tôi là người giữ mẩu tin nhắn, và tôi muốn vò nát nó đi ngay lập tức. Những dòng chữ lởn vởn như trêu ngươi tôi. Hôm nay đã là thứ năm, vậy là ngày kia.. ngày kia…

Xách khệ nệ một thùng mì tôm, túi bột giặt cùng mấy thứ linh tinh khác, tôi hổn hển ấn chuông cửa. Bống mở cổng cho tôi, gương mặt vẫn còn hốc hác dù đã tỉnh táo hơn nhiều :

* Chị , mấy hôm nay em ốm chị có thấy con Kiwi đâu không ?
* Chiều qua chị vừa cho nó ăn mà, còn sáng nay thì chưa
* Em tìm khắp nhà rồi mà không thấy, đã trưa rồi..
* Cầm hộ chị cái này

Tôi đi thật nhanh sang nhà đối diện, Vũ ngó ra giọng điệu vẫn bình thản , con Hook thấy tôi lại chen chạy ra :

* Có chuyện gì hả Thảo ?
* Con Kiwi của tớ có bên này không ?

Tôi ngồi trong phòng. Ngọn lửa đã bắt đầu nhen nhóm trong người từ lúc ở hiệu sách giờ đã bùng lên dữ dội sau cái lắc đầu e ngại của Vũ. Quyển truyện của tôi, con mèo của tôi…

Hôm này là ngày gì thế…

Tất cả đừng bỏ đi, đừng để tôi lại như thế này…..


Hãy cảm ơn bài viết của Ngocciee bằng cách bấm vào dấu "+" nhé!!!



Thanks cho bài viết:
Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

Mirror Kì 4: Tin nhắn cuối cùng

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
http://quangtrungdn.ohmylife.net :: Kho Truyện :: Truyện Tình Cảm -
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất