http://quangtrungdn.ohmylife.net
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

http://quangtrungdn.ohmylife.net


 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
Truyện dài kì: Mirror  Kì 1 : Khu vườn bí mật Cattop_l Truyện dài kì: Mirror  Kì 1 : Khu vườn bí mật Cattop_r







Truyện dài kì: Mirror Kì 1 : Khu vườn bí mật Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down

Wed Sep 16, 2009 7:18 am
Ngocciee
Ngocciee
Status : Pé Trâu Pé Lỳ
Reputation : 4
Join date : 29/06/2009
Age : 30
Đến từ : Portland, Oregon, USA
Tổng số bài gửi : 108

Truyện dài kì: Mirror  Kì 1 : Khu vườn bí mật Vide

Bài gửiTiêu đề: Truyện dài kì: Mirror Kì 1 : Khu vườn bí mật
http://quangtrungdn.ohmylife.net

Tôi là một người bình thường, bình thường theo đúng nghĩa của từ ấy. Liệu các bạn có bao giờ tự hỏi: Liệu những điều bất thường có hay xảy đến với những người bình thường hay không ?


Thế giới mà chúng ta đang sống chẳng là gì ngoài một tấm gương, phản chiếu một thế giới khác bên kia bề mặt tráng bạc của nó, một vùng đất nơi thời gian chỉ là thứ nhỏ nhặt tầm thường và bị tước bỏ hết mọi quyền lực.
Mình luôn hy vọng sẽ tìm thấy cậu ở đó.


-Sally Gardner-


……

Tôi chống mắt nhìn chăm chăm qua song sắt cửa sổ. Có lẽ đến cả cái song sắt này cũng đang muốn tan chảy. Qua khung cửa đã trở nên méo mó dưới con mắt của một đứa đang mệt mỏi và bực mình, bầu trời vẫn thản nhiên xanh ngắt không một gợn mây. Chỉ có nắng là vui,vàng ruộm trải dài, nhảy nhót trên những tán lá xanh héo hắt. Đường vắng teo chẳng có một ai. Uh, trong cái thời tiết quái quỉ gần 40 độ thế này thì ai muốn ra ngoài đường làm cá đóng hộp làm gì kia chứ. Một biện pháp dễ chịu hơn nhiều là nằm khểnh xem TV, ăn kem chocolate trong một căn phòng đóng kín cửa, điều hòa bật hết công suất. Không tốt cho môi trường tí nào nhưng nếu không muốn chết vì nóng thì hi sinh một tí cũng chẳng sao.

Vậy đấy, người ta thì đóng kín cửa, còn tôi thì phải mở tung cửa sổ cho thoáng, hi vọng có cơn gió lạc đường nào ghé thăm cái song sắt khốn khổ này. Quạt máy với tôi bây giờ còn là một sự xa xỉ, nói gì đến điều hòa với chả máy lạnh. Nằm rúm ró trên mặt bàn là cái quạt giấy đã tã tời giấy một nơi nan một nẻo sau một buổi sáng phục vụ tôi hết sức nhiệt tình.

Đừng nói tôi làm gì mà bạo lực thế, tôi còn biết làm thế nào khác khi nhà tôi bị cắt điện ?

……

Chắc các bạn đang tự hỏi sao tự nhiên lại có một đứa ở đâu ra ngồi đây than thở thế này nhỉ , và hình như cũng là do tôi quên không giới thiệu. Mà thật ra tôi quên cũng là điều dễ hiểu thôi, vì chính tôi nhiều lúc cũng chẳng rõ tôi là ai nữa. Một con bé mười tám tuổi mấy tháng, một sinh viên, nói như vậy thì trên đời này có đến hàng chục triệu đứa. Điều này cũng có lý, tôi không có lý do gì để tự tách mình ra khỏi cái cộng đồng triệu người ấy. Mặt mũi bình thường, làm sao mà dám so sánh với hot girl này hot girl kia nhưng cũng không đến mức bị đem ra làm chủ đề bàn tán của bọn con trai con gái trong lớp; học hành cũng chẳng giỏi giang lắm , nếu đi học có nghỉ các thầy cô cũng chẳng biết, nhưng cũng không đến độ phải “gánh gồng” cả lớp trên lưng. Ngày ngày vác cặp đến lớp, hết giờ vác cặp về, một vài đứa bạn trong lớp, một vài đứa bạn ngoài lớp, một đứa bạn hơi hơi thân. Có bao nhiêu người như tôi, không cần nói trên thế giới này làm gì cho xa xôi, chỉ riêng trong trường tôi thôi con số cũng lớn lắm rồi.

Tôi. Là một đứa-vô-cùng-bình-thường.

Trước khi đọc tiếp, tôi muốn nhắc các bạn rằng, bình thường và tầm thường khác nhau hoàn toàn đấy nhé. Không có người bình thường thì lấy ai làm người không bình thường cơ chứ, và nên nhớ, họ chỉ bình thường thôi chứ không hề tầm thường. Họ cũng rất đặc biệt, chẳng qua là cái đặc biệt ấy không phải ai cũng nhận ra. Nói chung, họ là những người bình-thường-đặc-biệt.

…..

Có lẽ tôi nên quay trở lại với chủ đề nóng thì hơn, vì hiện tại đó là tất cả những gì đang ám ảnh lấy tâm trí tôi. Khi nóng con người ta trở nên bải hoải, không muốn làm gì, không muốn nghĩ gì. Không riêng gì tôi, lúc này điều xuất hiện nhiều nhất trong những cuộc nói chuyện của mọi người luôn là : "Mấy hôm nay trời nóng quá nhỉ?”, và cái nóng còn được nêu cả trên chương trình thời sự và các báo đài.

Mồ hôi vã ra ướt nhẹp, không lẽ cứ 10 phút lại đi tắm một lần. Từ sáng tới giờ đã 4 lần rồi mà tình hình vẫn không hề khả quan hơn, nóng vẫn cứ nóng, mồ hôi thì vẫn cứ chảy.

Bước ra khỏi phòng tắm lần thứ 5 trong ngày, tôi đã có một quyết định mới (mà tôi cho rằng khá là sáng suốt, có lẽ là nhờ chút nước mát) tôi sẽ đi tránh nóng. Cứ ở nhà chờ có điện thì tôi cũng thành con cá khô mất.Và hiệu sách lớn nhất thành phố là lựa chọn hoàn hảo. Bịt kín mặt mũi tay chân như ninja với áo chống nắng, mũ và khẩu trang, tôi nhanh nhanh chóng chóng nhảy lên chiếc xe đạp phóng vù đến con phố quen thuộc.

Sách là tình yêu lớn của tôi, mặc dù nói thật tôi có khá nhiều những tình yêu lớn, nhưng sách là có quyền lực nhất. Vì thế mà mặc dù con phố nho nhỏ có hiệu sách lớn lớn ấy cách nhà tôi 4km thì tôi vẫn gọi nó là con phố quen thuộc, tôi đã gắn bó với nó từ hồi còn là con nhóc nhỏ xíu rụt rè ngồi phía sau xe của bà chị họ.

Cánh cửa mở rộng, và dường như tôi đã bước chân vào một thế-giới-khác, thật đáng gọi là thiên đường so với cái lò lửa ngoài kia. Từng đợt không khí mát dịu phả vào mặt, và trong phút chốc những giọt mồ hôi dường như bốc hơi hoàn toàn. Máy lạnh quả là một phát minh tài tình của loài người, và cái lạnh đã đem lại cho tôi cái mà tôi gọi là sự tỉnh táo. Như một người vừa thoát ra khỏi một cơn ác mộng vật lộn cùng cái nóng, tôi bước sang một giấc mơ khác, tuyệt đẹp với không khí mát rượi…và một mê cung làm bằng sách.

Hiệu sách đông hơn mọi khi, có lẽ vì nhiều người “ có cùng ý tưởng”, ý tưởng lớn đụng nhau cũng là chuyện thường thôi mà. Ngó quanh ngó quất, tôi cố tìm một một góc vắng vắng, vừa để coi cọp cho dễ, vừa không ảnh hưởng đến người khác. Lúc này mà ra khu truyện tranh thể nào cũng không được yên, người qua người lại, mà những chỗ đông mấy chị nhân viên cũng khó tính hơn hẳn, luôn tay xếp những quyển sách bị để lung tung, luôn miệng nhắc khách hàng không được mở bao nilon bên ngoài sách, xếp sách đúng vị trí.

Khu sách ngoại văn có vẻ là lựa chọn hợp lý, chỉ có vài tên nhìn cặp "đít chai” cũng biết là mọt sách, cắm cúi xem mấy cuốn từ điển và sách luyện thi TOEFL. Tôi lặng lẽ lách qua những đứa nhóc đang đọc Doraemon, những chị lớn đang cân nhắc mấy quyển cẩm nang nấu nướng, khẽ khàng chạm tay lên giá truyện. Những quyển truyện được nhập khẩu trực tiếp, còn thơm mùi giấy mới, và cả mùi hương nó mang theo từ những vùng đất khác. Giá của chúng thường rất đắt , sách bằng tiếng Anh lại càng khó đọc nên hầu như khu này ít người qua lại, chúng cũng ít bị dịch chuyển , chỉ có một chị nhân viên ngồi gà gật trên chiếc ghế cao chênh vênh dựa vào tường. Quá là tuyệt vời cho một-chuyên-gia-coi-cọp-truyện .

Tôi lướt tay trên những gáy sách in tên những tiểu thuyết nổi tiếng. Những “ Đồi gió hú”, “ Hai vạn dặm dưới đáy biển”, cả bộ Sherlock Holmes, rồi thì đến “ Hamlet” và ‘Giấc mộng đêm hè”, lần lượt lần lượt hiện ra dưới ngón tay trỏ của tôi. Và tôi dừng lại. Một cuốn sách bìa trắng nổi bật giữa những cuốn màu xanh, khi vừa nhìn thấy nó hình như tôi đã bị hút vào không cưỡng nổi, nó đang-mời-gọi tôi hãy mở nó ra. “I, Coriander”- “Tôi là Coriander”. “Quen quá” - tôi lẩm bẩm - “ không rõ đã nhìn thấy ở đâu rồi nhở”.

Nghĩ ngợi lung tung một lúc , tôi quay lại quầy truyện thiếu nhi, và sau một hồi thì tôi đã thấy , cuốn “ Tôi là Coriander” bản tiếng Việt nằm gọn gẽ ở góc trên của một chiếc giá. Một cô gái tóc đỏ ở bìa đang cười, có lẽ đó là lý do vì sao tôi nhớ nó, mặc dù chỉ là đi qua thôi nhưng nó cũng đã kịp thu hút tôi rồi. Tôi thích những cô gái tóc đỏ. Hồi nhỏ khi xem hoạt hình Disney, tôi thích nàng tiên cá Ariel nhất trong các nàng công chúa cũng chỉ vì cô ấy tóc đỏ. Con gái tóc đỏ thường vô cùng thông minh, “và cả quyến rũ nữa”. Tôi trở lại khu sách ngoại văn, “I, Coriander” vẫn nằm đó đợi tôi…

Khi tôi về nhà, trời nhập nhoạng và điện cũng đã có. “Ánh sáng văn minh kì diệu”, tôi hạnh phúc khi nhìn thấy ánh sáng xanh dìu dịu từ bóng đèn neon trong nhà. Mẹ đang lúi húi nấu nướng, bố đọc báo và Bống đang hí hoáy gì đó bên máy vi tính. Tôi cất túi, ngó qua xem con nhỏ đang làm gì, thì thấy nó đang viết, hình như là chuẩn bị post bài lên một forum.

Bữa cơm vui vẻ, tất nhiên là có sự trợ giúp đắc lực của chiếc máy lạnh - nếu không có nó chắc tôi không nuốt nổi miếng nào. Lạch cạch rửa bát, tôi hì hụi vác bình tưới lên sân thượng. Đa số những nhà ở thành phố sân thượng thường đồng nghĩa với sân phơi, người ta thường xây cả cho nó một cái mái để tránh nắng tránh mưa, quần áo không bị ướt. Nhà con bạn tôi còn nhét cả một số thứ ít dùng lên sân thượng, mấy cái ghế không dùng đến, vài cái máy hỏng, như vậy chức năng khác của nó có thể là nhà kho.

Nhưng ở nhà tôi thì khác. Không có mái che, sân thượng là một cái sân theo đúng nghĩa của nó, rộng và như bình thường thì sẽ lộng gió. Một nơi trốn tránh tuyệt hảo khi có chuyện không vui, và là một khu vườn. Đã là vườn thì phải có cây, và chiếm phần lớn các loại cây ở đây là các loại rau mẹ trồng trong những thùng xốp trắng, một hai cây si cây đa cảnh của bố, và một loạt những dãy hồng gai của tôi. Khi tôi còn bé, cuốn tiểu thuyết đầu tiên mà tôi được tặng là “ Khu vườn bí mật”.

Với một con nhỏ trước giờ chỉ đọc những truyện ngắn trong sách giáo khoa, đó quả là một bước tiến lớn, và đến bây giờ tôi vẫn rất thích cuốn tiểu thuyết ấy. Con nhóc bảy tuổi vẫn mơ một ngày nào đó nó sẽ có một khu vườn của riêng nó, đẹp y như trong truyện, và sẽ tràn ngập những bụi hồng gai. Nó sẽ có bạn thân là một con chim cổ đỏ,và con chim dẫn nó đến chỗ giấu chiếc chìa khóa của khu vườn bí mật. Đó là lý do vì sao ba phía sân thượng nhà tôi trồng toàn hoa hồng, bao quanh ở giữa là những thùng xốp trắng xanh rờn màu lá non của rau. Tôi để chúng lớn, nở rạng rỡ và tàn theo quy luật của tự nhiên. “ Hoa hồng đẹp nhất khi chúng vẫn còn ở trên cành”.

Những viên gạch lát sân vẫn còn ấm nóng do phơi nắng suốt cả ngày. Những luống rau đón nước rào rạo, rào rạo, nước ngấm nhanh vào lòng đất. Phải rồi, hôm nay trời nắng quá mà, đến người còn héo khô nữa là cây. Tôi tưới cây lúc sáng sớm, còn cả ngày không dám tưới vì sợ trời quá nắng rau sẽ chết mất. Tới thùng xốp trồng rau mùi tây, tôi chợt thấy buồn cười. Coriander, cô bé nhân vật chính trong cuốn truyện chiều nay. Coriander có nghĩa là rau mùi tây. Còn tôi tên là Hương Thảo, tiếng Anh là Rosemary, cũng là một loại cây gia vị, có điều gì trùng lặp ở đây thì phải. “ , Rosemary”, nghĩ đã thấy kỳ cục, nhưng cũng hay đấy chứ. Những sự trùng lặp kỳ lạ trong cuộc sống thường khiến tôi vui, như thể chúng ta đang đi trên những con đường khác nhau, rồi đột nhiên nhận ra những con đường không hoàn toàn song song mà luôn có những điểm cắt. Cuốn sách lúc chiều tôi mới đọc được vài chương, tôi đã đánh dấu và để nó vào phía sau. Tạm thời thì đừng có ai làm chủ của nó vội.

Tưới xong mấy cây hoa hồng, tôi nằm xuống chiếc ghế gỗ dài quen thuộc, ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Một vài cơn gió hiếm hoi lãng đãng chạy qua, những ngọn cây dập dìu theo gió. Cái ghế dựa tôi đang nằm bố đã thuê đóng theo đúng ý tôi, và ý của tôi lại là một chiếc ghế tôi đã thấy tả ở đâu đó trong một quyển sách. Bên cạnh là một chiếc bàn tròn chân cao, mặt bàn đủ để vừa một chiếc đèn bàn, một cuốn sách và một tách trà. Phía trên cửa lối dẫn ra sân, chiếc đèn mà tôi cho-là-có-nghệ-thuật, giống như những ngọn đèn ở vỉa hè Paris, đang tỏa xuống ánh sáng vàng nhè nhẹ, hòa cùng với bầu không khí cũng mới được làm cho dịu lại khi màn đêm buông xuống. Sân thượng không có mái cũng là một đặc quyền, bởi như vậy người ta có thể nhìn thấy sao, như tôi hôm nay chẳng hạn. Một bầu trời trọn vẹn, không bị che lấp bởi những mái nhà cao chi chít những ngôi sao lấp lánh giống đôi hài bạc của Coriander, báo hiệu lại một ngày mai nắng gắt.


Truyện dài kì: Mirror  Kì 1 : Khu vườn bí mật Gardenbyadelphievs

Có tiếng lịch kịch. “Hình như nhà đối diện có người đến ở rồi à? “Tôi tò mò ngó xuống. Có lẽ người ta mới chuyển đến lúc chiều, tôi đi chơi nên không biết. Một cặp vợ chồng, một thằng con trai cao nhẳng, và một con chó. Một con chó, tôi có một con mèo xám suốt ngày đi chơi chỉ về lúc bữa ăn, hi vọng giữa hai con vật sẽ không có con nào bị buộc phải chuyển đi.

Những điều bình thường vẫn tiếp diễn trong cuộc sống bình thường, cho đến khi những cái bất thường xuất hiện…

Tôi đứng trên cao nhìn mãi cho đến tận khi họ vào trong nhà . Xuống phòng online một lát cho thoải mái, từ khi nghỉ hè đến giờ được mấy ngày mà tôi chưa chat với đứa bạn nào. Trang chủ là forum về điện ảnh quen thuộc, tôi ngó thấy một vài mess mới, một vài cái của mấy con bạn bồ ruột của tôi trên này, một tin quảng cáo. Và còn cái gì thế này, một mess với dòng chữ đỏ lù lù cùng với cái nick xanh lá cây sáng chói bên cạnh. Tin của mod.

“Mấy post mới là như thế nào đấy ?” và bên cạnh là một cái emo nhìn chòng chọc tôi như dò hỏi.

Mặt tôi chảy dài như cái bơm, không hiểu có chuyện gì xảy ra. Nóng quá nên hoa mắt chăng, tôi đã viết linh tinh gì mà để sếp phải vào nói mấy câu này. Tôi đã từng nói tôi có khá nhiều những tình yêu lớn phải không, và đúng, phim ảnh là tình yêu thứ hai sau sách. Nhanh chóng tôi lục tìm hồ sơ xem lại mấy post mới của mình, và cũng rất nhanh chóng , tôi tìm ra được vấn đề.

Trước đó tôi đã post khá nhiều bài bình luận về một bộ phim mới được làm lại, mà tôi cho rằng dù có vẻ hào nhoáng nhưng theo tôi thì nó không hề hay như phiên bản cũ. Chỉ là những suy nghĩ của tôi thôi, và tôi thấy post của tôi được thank rất nhiều lần. Vậy mà khi nhìn phần hồ sơ những bài đã post, tôi tí ngã bổ chửng. Có ai đó đã dùng nick của tôi viết mấy bài liền khen bộ phim phiên bản mới, lời lẽ có phần ngô nghê , nói chung là đối lập hẳn với những gì tôi vừa nói. Tôi cũng đọc qua bình luận của mọi người mà nóng cả mặt.

Còn có thể là ai khác….

Ngoại trừ….

Trong đầu tôi hiện ngay lên hình ảnh con em tôi đang hí húi bên máy tính. Tôi đã dùng máy nó một lần, và có lẽ tôi đã nhớ password mà không để ý.

“Bốnggggggggggggggggggggggggggggggg !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” – con mèo xám tro đang nằm ngái ngủ lười biếng trên nóc TV nghe tiếng tôi hét kêu “Méo” một tiếng, nhảy phắt xuống chút nữa làm đổ lọ hoa. Thật bực mình không chịu nổi, trời đất đã như thế này thì chớ, máu nóng lại cứ bừng bừng dồn lên. Mẹ nhìn tôi khó hiểu, còn tôi thì chạy tức tốc sang phòng con bé.

* Mày còn nhớ lần cuối chị điên tiết lên với mày chuyện gì đã xảy ra không?
* Em…. Chị bị mất cái gì à ?- Bống lúng túng, nó chưa biết tôi-đang-ám-chỉ cái gì.
* Mất, ừ, mất, mất hết cả công sức mấy hôm nay đấy mày biết không. Ai-cho-phép mày dùng nick của chị post lung tung như thế hả ? – tôi gằn từng tiếng. Tôi biết, khi tôi gằn giọng như thế, trông tôi rất đáng sợ
* Ôi…- con nhóc xìu mặt - có gì to tát đâu mà chị….tại em thấy bộ phim mới cũng hay, chị bình luận nó khiếp quá nên là…
* Hay hay không mày thích tự lập cái nick mới vào mà khen, không có gì to tát thì làm sao lại cứ phải dùng nick của chị Mọi người đang cười kia kìa, một đứa không có chính kiến lúc nói thế này lúc nói thế kia, làm sao chị dám viết bài nữa chứ.
* Em xin lỗi.
* Mày thật là!!!! Hả…- cái cục tức trong đầu tôi xẹp xuống như một quả bóng hết hơi, tôi thấy chưng hửng. Em tôi xin lỗi, tôi có nghe nhầm không đấy, tôi cứ nghĩ tôi sẽ phải đứng đấy hét với nó một lúc nữa kìa. Một đứa như nó mà cũng biết nói lời xin lỗi cơ đấy. Mà khi nó đã xin lỗi rồi thì tôi làm gì được nó nữa chứ, đằng nào thì hậu quả vẫn còn lù lù ở đó.
* Hừm - tôi quắc mắt nhìn nó, quay về phòng tìm cách giải quyết cái đống hỗn độn kia, “và còn cả danh dự của tôi nữa chứ”, tôi ngán ngẩm, tôi ỉu xìu, tôi giống như cọng rau héo lúc chưa được tưới nước.

Có lẽ nên nhờ mod xóa hộ mấy cái post kia đi, rồi viết một cái đính chính lại. Thật ra cũng không quá nghiêm trọng, đừng để nóng giận làm loạn vấn đề lên, tôi tự nhủ. Lạch cạch, lạch cạch… tôi type nhanh hết mức có thể, chat với mấy con bạn một lúc thì hỏi được của mod box điện ảnh, cái người đã gửi cái mess kì lạ cho tôi ấy. Liên quan gì mà phải hỏi chứ, mệt thật. Vừa mới add cái nick xong, thì “ Phụt” một cái, màn hình máy tính của tôi, phòng của tôi, căn nhà, khu phố tôi đang ở chỉ trong 1s đã trở nên tối đen.

Điện lại bị cắt.


Hãy cảm ơn bài viết của Ngocciee bằng cách bấm vào dấu "+" nhé!!!



Thanks cho bài viết:
Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

Truyện dài kì: Mirror Kì 1 : Khu vườn bí mật

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
http://quangtrungdn.ohmylife.net :: Kho Truyện :: Truyện Tình Cảm -
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất